Huỳnh Ngọc Chiến
Huỳnh Ngọc Chiến

Thơ lục bát

Trả lại

Mây kia,

                                …trả lại cho Trời

Sông kia,

                                trả lại biển khơi

                                                                muôn trùng

Thương yêu,

                                trả lại hư không,

Con sáo theo chồng,

                                trả lại …

                                                                ….tình xưa.

Tôi nằm

                                nghe lá thu mưa,

Reo trên phố cũ,

                                nhặt thưa

                                                                tiếng buồn.

Nói với bóng chiều

Ngồi cà phê

                                ….. với bóng mình

Trời chiều lại thấy

                                riêng mình …

                                                                hoàng hôn

Vẫn chơi vơi

                                một nỗi buồn

Như dòng sông

                                chảy xa nguồn!

                                                                Về đâu?

Tình kia

                                lạc khúc phượng cầu

Ta xa em,

                                lạc nỗi sầu vô chung

 Mênh mông ….

                                chiều xuống ….

                                                                mênh mông….

Tìm đâu con sáo sang sông mà chờ?

Tìm nhau?

                Tìm đến bao giờ?

Lục bình nở,

                                tím đôi bờ tình tôi

Chiều chơi vơi,

                                sầu khôn nguôi

Cánh chim cô quạnh

                                                còn rời rã bay

Sông ơi!

                                Con nước vơi đầy….

Cuối tuần

Cuối tuần,

                thèm một cơn mưa

Hạt sa

                                thoảng chút

                                                hương xưa ngọt ngào

Em đến  …

                                nhẹ tựa chiêm bao

Rồi đi …..

                                giăng sợi tơ sầu quanh tôi

Con sông

                bên lở

                                bên bồi

Tình ơi

                sao cứ chảy xuôi một dòng

Tôi về

                nép lá thu đông

Nghe hoa xuân nở

                                đóa hồng môi em

Nói với mình

Quanh năm

                                đời

                                                vẫn quay đều,

Vẫn trưa

                nắng sớm,

                                vẫn chiều

                                                                mưa bay,

Vẫn nghe

                muôn nỗi tàn phai,

Tan theo

                từng tiếng thở dài

                                                …..mênh mang.

Con chuồn chuồn

Ngập ngừng

                trao vội

                                nụ hôn

Tóc

                luà  gió biếc,

                                                môi

                                                thơm nắng chiều

Như

Em như chiếc lá thu hồng
Bỗng nhiên trôi lạc giữa dòng thơ anh
Em như ngọn cỏ rất xanh
Ngác ngơ lễ hội Ðạp thanh thuở nào
Em như lời ru ca dao
Mênh mông là thuở ban đầu ước mơ
Em như tiếng hát tình cờ
Bay trong cung bậc hững hờ khói tan
Em như hoa cúc rất vàng
Chiều xưa rụng dưới tiếng đàn Ghi-ta

Em như ngàn hạt mưa sa
Hạt vào nỗi nhớ hạt ra nỗi sầu
Em như cánh bướm đêm nao
Nhớ anh rẽ khói chiêm bao tìm về

Nhớ

Về đây hồn nhớ một phương
Nhớ dòng sông, nhớ con đường em đi
Nhớ từng sợi tóc vân vi
Nhớ đôi môi nhỏ thầm thì tiếng thương
Nhớ hàng cây, nhớ dáng sương
Nhớ sao đôi mắt nắng vương cuối ngày
Nhớ bàn tay, nhớ bàn tay
Từ yêu anh, có hao gầy không em ?
Nhớ sương khuya đọng tóc mềm
Nhớ trăng mùa cũ, nhớ đêm muôn trùng
Nhớ ai thắp ngọn nến hồng
Nhớ ly rượu nhỏ chuốc hồn thêm say
Nhớ người gối mộng trên vai
Nhớ môi phụng phịu, chưa phai dỗi hờn
Nhớ ai bóng nhuộm hoàng hôn
Nhớ ai những lúc môi son biếng lười
Nhớ ai chúm chím môi cười

Nhớ khi lỗi hẹn đứng ngồi nôn nao
Nhớ ai về giữa chiêm bao
Gió lùa mây tóc gợi màu thanh xuân
Mốt mai sông bỏ xa nguồn
Lấy ai chia xẻ nỗi buồn, hỡi em ?

Lời cuối

Ðành thôi như chuyện tình cờ
Bao nhiêu nắng đợi mưa chờ…..đành thôi
Vói tay níu cả đất trời
Vẫn không soi được bóng đời cho nhau
Ðành thôi như nước qua cầu
Mộng trùng lai đã úa màu chia phôi
Phương tôi nắng đổ ngậm ngùi
Nghe đồng vọng mãi những lời trăm năm

Ðợi

Ðợi em từ mẹ hoài thai
Ðợi em theo giọt sương mai chào đời
Ðợi em từ thuở nằm nôi
Ðợi từ vạn kiếp xa xôi quá chừng
Ðợi em từ mẹ bế bồng
Ðợi em mắt biếc môi hồng thêm xuân
Ðợi em tuổi mộng xanh ngần
Ðợi em như biển sông cần đợi nhau
Ðợi em từ độ mưa ngâu
Ðợi từ cõi mộng ban đầu đã xa

Ðợi em như mới hôm qua
Ðợi từ cổ lục vọng ra tiếng buồn
Ðợi từ em bỏ theo chồng
Tôi ngồi đợi mãi nỗi buồn …..cùng tôi

Hẹn


Bên nhau, vẫn thấy muôn trùng
Xa nhau, thôi cũng mịt mùng khói sương
Tình tôi khuất nẻo tà dương
Vẫn theo em suốt con đường trần gian.

Vô đề

I

Tóc khuya rưng bóng sương buồn
Trong tôi đêm vỡ hoang đường tiếng ca
Vai gầy đẫm hạt sương sa
Phương xưa còn vọng dáng hoa ngậm sầu
Em ơi, con nước qua cầu ….

II

Thôi đừng ủ dột nữa em
Anh đem thương nhớ đáp đền em đây
Cho anh thương một hôm này
Và xin thương mãi những ngày hôm sau
Chỉ lo khi bạc mái đầu
Tìm em, anh biết tìm đâu bây giờ ?

2
Thảo luận

Nguyen dinh Chien

Anh nguong mo va tran qui mot tai nang hiem co – luc nao cung mai mai thuong yeu nhu mot nguoi Em thuoc mau thit cua chinh minh . Anh : Nguyen dinh Chien – My Hung – Tam Ky .