Huỳnh Ngọc Chiến
Huỳnh Ngọc Chiến

Thơ 7 chữ

Mười ngón tay lá cỏ

Mười ngón tay hiền như cỏ thơm
Ngón như sương khói ngón hoang đường
Ngón run run dưới viền nón ngã
Còn ngón nào cho môi anh hôn ?

Mười ngón tay ngà như cỏ xanh
Ngón ru mơ ước đẹp vô ngần
Ngón ru anh ngủ ngàn năm mộng
Còn ngón nào nằm trong tay anh ?

Mười ngón tay mềm như cỏ non
Ngón ru thương nhớ ngón ru buồn
Ngón bâng khuâng mở ngàn phương mộng
Còn ngón nào cho anh nhớ thương ?

Mười ngón tay hiền như cỏ ru
Ngón đưa anh ngàn nẻo sương mù
Từ độ đôi ta đành lỗi hẹn
Từng ngón buồn gợi nhớ thiên thu

Mười ngón tay buồn như cỏ khô
Từng ngón run trong buổi hẹn hò
Xưa anh cầm bàn tay lá cỏ
Nay anh cầm một nhánh hư vô

Bến vắng

Em bỗng quay về bao nhớ mong
Phố chiều cố quận có buồn không ?
Ai đi còn nhớ hoa mùa cũ
Và lũ mưa chiều trên bến sông ?

Cánh hạc chân mây biệt mấy trời
Quê hương xa cách mấy trùng khơi
Bóng hoa mùa cũ còn vương vấn
Ngày về thương nhớ lắm người ơi

Em đã xa rồi bao nhớ nhung
Sầu vương đáy cốc buổi tương phùng
Mưa chiều quán vắng vương trên tóc
Hoa cũ buồn ai rụng cuối sông ?

Nghe buốt trong tôi ngọn gió chiều
Người ơi thương nhớ biết bao nhiêu
Sầu vương man mác trên sông nước
Chiều xuống nghe hồn hiu hắt hiu

Tôi tiễn em hay em tiễn tôi ?
Lênh đênh mỗi đứa một phương trời
Mùa xưa lưu luyến bên sông cũ
Bến vắng còn in mãi dáng người

Đơn xin nhập học

Cô giáo hiền như ngụm nước mưa
Thơm ngoan như ngàn nỗi tìnhcờ
Ta một chiều vô tình qua lớp
Muốn hoá thân làm gã học trò

Ta hứa sẽ ngồi học rất chăm
Ðể nghe cô dầu chỉ một lần
Mặc cô giảng mùa thu mùa hạ
Nhưng lòng ta chỉ thấy mùa Xuân

Ta sẽ viết trăm ngàn bài thơ
Ném tung ra khắp nẽo sông hồ
Cho hoa lá cỏ cây đều biết
Ta đã nộp đơn xin học cô

Mà ta chỉ học với cô thôi
Học với cô suốt cả một đời
Xin cô hay dạy ta tập viết
Chữ đầu tiên : Bỏ nết rong chơi!

Ô hay! tên lãng tử quay về
Tìm lại đời dưới mái tóc che
Sao cô vẫn vô tình đến lớp
Ta chờ hoài một chữ cô phê

Lời ngỏ

Từ phôi ngộ cứ ngỡ là hẹn ước
Chuyện tình cờ thôi cũng chuyện xa xăm
Con thuyền ta đã vạn mùa xuôi ngược
Bỗng vô tình thương nhớ một dòng sông

Trời Ðại Nội đường sao bay diệu viễn
Trăng sơ huyền trôi lạc giữa sương đêm
Linh hồn ta như bướm nghiêng cánh xuống
Cánh lan gầy là nhứng ngón tay em

Nhịp cầu đó đã bao mùa mưa nắng
Ðưa nhau về sông nước cũng bâng khuâng
Trăng mùa cũ mơ màng trên bến hẹn
Xui ta về nơi phố cũ chôn chân

Dòng đời đó như ngàn cơn nước lũ
Có cuốn trôi màu kỉ niệm trong ta?
Lời hẹn ước có bao giờ thành tựu
Và mộng hoài có vĩnh viễn chia xa?

Vọng


Tôi nhìn em qua từng giọt rượu
Em mơ hồ như khói sương bay
Tôi tìm em qua từng phiến nhạc
Đau xé lòng mà em đâu hay

Yêu

Bên em mà vẫn không nguôi nhớ
Gặp nhau sao vẫn sợ chia phôi
Có lẽ hai ta từ vạn cổ
Trót lỡ vay nhau một nửa đời !

Tạ lỗi

Hãy cho ta tạ lỗi cùng em
Nghe ngoài hiên nắng đổ bên thềm
Có bước chân ai về rất nhẹ
Mơ hồ trong nỗi nhớ không tên

Hãy cho ta tạ lỗi cùng em
Bởi thương yêu tim cùng yếu mềm
Hồn cũng vội vàng như mới lớn
Suốt đời mong đợi cánh môi sen

Hãy cho anh tạ lỗi lần này
Để anh tỉnh lại giữa cơn say
Để em còn đó như con gái
Và để cho tình hương thoảng bay

Ta ước mơ có một lần say
Em nằm lã mộng ở trên tay
Thời gian ngừng lại trong câu hát
Theo gió mơ hồ ru nắng phai

Có những đêm dài ôm chén rượu
Hồn nghiêng độc ẩm với cây đàn
Có tiếng em cười trong tiếng hát
Một chút tơ sầu vương mênh mang

Ta ru hồn xuống giấc mơ hoa
Biết trăm năm là chuyện phôi pha
Chỉ xin gởi tiếng đàn theo gió
Về đến phương nào em với ta

Chủ nhật đùa với Chúa

Chúa tạo đất trời xong, thứ bảy
Yêu em ta nhớ đến vô cùng
Chủ nhật Chúa dừng, thôi tạo dựng
Ta chẳng khi nào nguôi nhớ thương

Chủ nhật Chúa vui trời đất rộng
Ta say rã rượi với cung đàn
Nhắm mắt dõi tìm phương đuối mộng
Cuồng điên du tử níu tà dương

Con Chúa treo thân trên giá gỗ
Tình ta treo giữa thập giá đời
Máu Chúa chảy hoài theo vạn cổ
Tình ta đâu biết thuở nào nguôi

Thảo luận