Tưởng đã ưng vô sở trụ
Rong chơi tâm ý siêu nhiên
Em phô xác thân tứ đại
Hoang mang rớt cả gậy thiền
Đưa nhau môi cười chưa tắt
Đâu hay bỗng quá thiên thu
Có ai trong đêm vạn cổ
Say mềm dưới bóng trăng lu
Đưa nhau một lần : muôn thuở
Mênh mông khói biếc trời Âu
Bao đêm hồn chìm chén cạn
Trăng xưa nào biết về đâu?
Tống tửu hề tống tửu
Cuồng điên chén rượu đêm khơi
Tay run đập tan bình ngọc
Ngọc tan hay tiếng em cười
Tống tửu hề tống tửu
Hồn đau hề trăng sao
Em xưa hề sương khói
Trăm năm hề chiêm bao
Ðường về nghe nắng đổ
Thương quá cánh lan gầy
Hồn ngàn năm cổ mộ
Ðau buốt những tàn phai
Em điêu linh kiều nữ
Ảo não vạn mùa sương
Ta chìm phương lữ thứ
Cuồng mộng níu tà dương
Ðồi cao rền gío hú
Hồn ta đau trăm năm
Trăng xưa hờn nhỏ máu
Lung linh phiến nguyệt cầm
Trăng rơi màu viễn tuyệt
Ta lạc chốn mịt mù
Em hoang mang mắt biếc
Tình xanh màu thiên thu.
Sao mới hơn hai mươi tuổi,
Mà lòng lạnh mộng công danh
Nửa hồn nhớ sương Đà Lạt,
Nửa hồn nhơ bóng trăng thanh.
Muốn về lập am quy ẩn
Rong chơi mấy độ tà dương.
Am mây một lần cửa khép,
Là lòng khép mộng ngàn phương.
Đâu hay thiền sư vướng lụy,
Áo tăng nương bóng Như Lai
Lời kinh còn vương tục lụy
Ơ hờ lòng nhớ thương ai
Bên nhau sao lòng vẫn nhớ
Hồn ai vướng sợi tóc che
Mình tôi hoang mang chốn cũ
Nẻo xưa thương dáng ai về ?
Thảo luận