Đạo Phật chủ trương thập loại chúng sinh đều bình đẳng trước Phật pháp, nên luôn luôn mở rộng cửa cho mọi người. Chúng sinh vô lượng, căn cơ vô lượng nên phải có vô vàn con đường dẫn đến cửa thiền. Chư pháp, do đó, không thể có hình tướng nhất định mà chư […]
Khi sáng tạo nên cái trần gian điên dại và đầy hương sắc này, thì vẻ hùng vĩ của biển rộng núi cao, nét xinh tươi của oanh ca liễu rũ, sự thơ mộng của trăng hoa sương tuyết, tiếng róc rách của sông lạch suối khe … dường như chưa làm hài lòng đấng […]
Thố tủy vị hoàn tân đại dược Báo bì nhưng lụy cựu phù danh (Nguyễn Du) (Tủy thỏ chưa xong liều thuốc mới Da beo còn lụy chút danh hờ) Tương truyền khi vi hành vùng Giang Nam, có lần vua Càn Long cùng với viên cận thần đứng ngắm cảnh trên một bến sống […]
Lời dẫn : Tôi vốn mê tranh thủy mặc, cho nên mê cả thư pháp Trung Hoa. Từ bé, mong ước được học hỏi về thư pháp. Tập một thời gian, thấy không đi đến đâu, bèn bỏ dỡ. Tôi vốn rất dị ứng với cái−gọi−là “thư pháp tiếng Việt”, nhưng có lần về quê, […]
Chính tà nguồn cội là đâu? Độc tôn Duy ngã chốn Đào hoa chơi. Mênh mông tiếng sáo trùng khơi. Cây dừa và cây thông có lẽ là hai loài cây mà ai cũng biết. Cây dừa thì bình dị và dân dã quá, còn cây thông thì từ ngàn xưa đã được đưa vào […]
– J’ai rêvé j’allais t’épouser si fort que rien, rien ne pourrait nous séparer –que la mort– Je pense qu’elle peut rapprocher, au contraire … oui, rapprocher ce qui a été séparé pendant la vie (- Anh mơ thấy anh sẽ cưới em, ước mơ mãnh liệt đến nỗi không có gì có thể ngăn […]
Trong đời, những kẻ may mắn có được cái gì đó hơn người, mà lại không có một căn cơ tinh thần sâu sắc, thường dễ đâm ra kiêu ngạo. “Cái hơn người” đó có khi là tiền bạc, địa vị hoặc tài năng. Từ tâm lý kiêu ngạo dễ dẫn đến thói chơi ngông. […]
Hữu dư, bất cảm tận (Còn những điều khác, ta không dám nói cho hết được) (Khổng Tử) Tôi nhớ mang mang có một nhà văn viết rằng giá trị của con người giống như một phân số, trong đó tử số mới là giá trị thực của mình, còn mẫu số chỉ là giá […]
Không hiểu sao những nhân vật như Hoàng Dung và Triệu Mẫn lại hoàn toàn không để lại trong tôi một ấn tượng sâu sắc nào, dù có thể họ đã làm say mê nhiều thế hệ độc giả. Đôi phen tôi muốn cầm bút viết về Hoàng Dung, theo lời đề nghị của một […]
Bảy mươi mới bước vào đời Tám mươi ta mới sang chơi láng liềng Tuổi mình còn vị thành niên Hà cớ gì phải buồn phiền như ri? (Thơ Nguyễn Công Chánh[1]) Mỗi khi đọc câu thơ tự trào dí dỏm của người bạn gởi tặng tôi từ vùng Bắc Ninh xa lăng lắc, lúc […]